Nơi ngực áo anh, bông hoa đã đổi màu

Mùa Vu lan năm ngoái, gặp anh nơi cổng chùa, anh hớn hở khoe rằng từ ngày anh lấy vợ mẹ anh khỏe hẳn ra. Có bà mẹ nào không vui khi đứa trẻ ham chơi ngỗ nghịch ngày nào cuối cùng cũng tu chí làm ăn, yên bề gia thất.

Mùa Vu lan năm nay gặp lại, bông hoa hồng trên ngực áo anh đã đổi màu. Khẽ gật đầu chào anh, một ánh mắt thay cho vạn lời chia sẻ.

Ảnh minh hoạ: GettyImages

Anh kể anh mồ côi cha từ nhỏ, một mình mẹ nuôi anh lớn khôn. Thuở mới lớn, anh thuộc dạng ngỗ nghịch nhất phường. Anh lười học, ham chơi, lấy đánh người làm thú vui dù đôi lúc bạn mình cũng bươu đầu mẻ trán.

Mẹ khổ tâm vì anh lắm, khổ vì mình không dạy được con, khổ vì mỗi lần hàng xóm đến kêu nhà đều buông câu “con không cha như nhà không nóc”. Có lần anh đánh con nhà người ta gãy tay, người ta kéo đến ầm ĩ cả nhà. Tan cuộc, mẹ nhìn anh, vừa khóc vừa nói “Mày muốn mẹ chết mày mới vừa lòng phải không?”.

Bỏ học dở năm lớp mười, anh lang bang đi làm đủ việc khắp nơi. Những khó khăn, va vấp trường đời dần khiến anh trưởng thành tu tỉnh. Rồi anh được một người quen nào đó cho mượn quyển sách nói về phật pháp, đọc nhiều dần dần ngộ ra.

Ba mươi tuổi, anh đi học một lớp sửa chữa xe máy, rồi về thuê ốt gần nhà mở một tiệm sữa chữa nhỏ. Nhờ cẩn thận, tỉ mỉ, anh rất được lòng khách. Rồi anh lập gia đình. Người hạnh phúc nhất, khỏi phải nói, chính là mẹ anh.

Tháng nào, vào ngày rằm anh cũng đến chùa. Anh nói, cuộc đời mưu sinh lắm nỗi vui buồn mệt mỏi, thỉnh thoảng vào ngồi ở một góc sân chùa, nghe tiếng chuông ngân, ngửi mùa hoa đại thấy lòng nhẹ nhõm bao phần.

Mùa Vu lan năm ngoái, gặp anh nơi cổng chùa, anh hớn hở khoe rằng từ ngày anh lấy vợ mẹ anh khỏe hẳn ra. Có bà mẹ nào không vui khi đứa trẻ ham chơi ngỗ nghịch ngày nào cuối cùng cũng tu chí làm ăn, yên bề gia thất. Mùa Vu lan năm nay gặp lại, bông hoa hồng trên ngực áo anh đã đổi màu. Khẽ gật đầu chào anh, một ánh mắt thay cho vạn lời chia sẻ.

Cái cảm giác mồ côi, thật diễm phúc vô cùng vì tôi chưa phải trải qua. Nhưng khi nhìn vào mắt anh, thấy như nỗi buồn chơi vơi không đáy. Anh bảo, gần bốn mươi tuổi rồi mà mất mẹ vẫn cảm thấy bơ vơ hệt như đứa trẻ thơ. Khi còn nhỏ anh mất cha, cảm giác chỉ là nhớ. Khi trưởng thành mất mẹ, không chỉ là nhớ, còn là nuối tiếc, là niềm hối hận vì bao nhiêu thiếu sót lỗi lầm. Anh mân mê bông hồng trắng trên ngực áo, nói với tôi, tiếng nhỏ như thì thầm: “Ngày xưa, mỗi lần anh gây chuyện bên ngoài, mẹ thường hỏi anh “Giờ tao chết mới vừa lòng mày phải không?” Lúc này đây, anh chỉ muốn nói với mẹ một điều: Mẹ mất đi, con không vui chút nào, con buồn lắm, đau lòng lắm. Thật tiếc khi mẹ còn trẻ còn khỏe thì mình vụng dại ngu khờ, đến khi mình đủ khả năng bù đắp cho mẹ rồi thì không còn mẹ nữa.”

Chúng ta, những đứa con ai chẳng từng như thế, khi có mẹ cha cạnh bên chăm lo thì coi như lẽ tự nhiên ở đời, để đến khi cha mẹ vĩnh viễn xa rồi mới thấy mình đã có quá nhiều hững hờ thiếu sót. Nuối tiếc hay hối hận hẳn là thứ cảm giác vô cùng khó chịu, vì chúng ta biết nó không thể thay đổi được điều mình ước mong.

Mỗi lần cô con gái nhỏ tôi hư, không nghe lời, tôi vẫn thường dọa con “con không ngoan, mẹ chết đi là ở với mẹ kế đấy”. Mỗi lần như vậy con bé đều khóc. Con còn nhỏ, chưa đủ lớn để hiểu mất mẹ khủng khiếp như thế nào, chỉ là con sợ mẹ kế độc ác như trong truyện cổ tích thôi. Nhưng đôi khi tôi vẫn dại dột nghĩ, nếu không có mình, con mình sẽ như thế nào, sẽ cô đơn, khổ sở thế nào?

Tôi may mắn được sống trọn tuổi thơ trong vòng tay ấp iu của mẹ, may mắn được mẹ cùng tâm tư tuổi dậy thì, được mẹ dắt tay đưa lên xe hoa, được mẹ chăm sóc những ngày sinh nở. May mắn vì gần bốn mươi tuổi đời, chỉ cần dăm ngày quên gọi điện về nhà là mẹ lo lắng gọi lại hỏi han, may mắn vì mỗi lần về quê vẫn có cha đứng chờ nơi đầu ngõ.

Mỗi lần được trở về nhà, thấy lưng cha còng đi, thấy da mẹ nhăn nheo nhiều mới thấm thía rằng mỗi khoảnh khắc gần gũi mẹ cha bây giờ bao nhiêu bạc tiền cũng không mua được.

Hôm nay, ngày lễ Vu lan, tôi đứng bên cạnh người đàn ông mồ côi bốn mươi tuổi. Anh mân mê bông hồng trắng trên ngực mình rồi lại nhìn sang bông hồng trên ngực áo tôi nói nhỏ: “Hoa hồng màu đỏ thật đẹp, phải không em?”.

Theo Lê Giang/ Dân trí

 

 

 

 

 

Bài cùng chuyên mục