Mùa điều tuổi thơ

Mới hôm nào cả vườn điều nhà nội chỉ toàn là một màu hoa trắng. Sau vài hôm, chợt đã thấy lấp ló vài hột mới tượng trái xanh non. Và bỗng dưng một buổi sớm giữa mùa xuân, những quả điều đã trở thành nàng thiếu nữ với chiếc áo vàng, áo đỏ mê hoặc trong lấp lánh ban mai...

Cuối xuân là mùa điều chín. Hương điều chín sực nức, sau một đêm mưa nhẹ, sáng ra ngập đầy vườn là những trái điều chín rụng la liệt. Tụi con nít tranh nhau nhặt trong tiếng cãi nhau chí choé cả khu vườn. Có đứa tiện tay hái rồi cầm nguyên trái cắn ăn ngon lành.

Vườn điều nhà nội có gần trăm gốc, ông trồng chủ yếu lấy hột nên phần trái chín đám trẻ trong xóm tha hồ mà ăn. Trái điều chín ăn sống chấm muối ớt đã ngon mà nấu canh hay chế biến món ăn các kiểu cũng bắt cơm không kém. Có đợt mùa điều bội thu, trái chín ăn không xuể, bà tôi gom lại vun vào gốc cây; và thế là chúng nghiễm nhiên trở thành phân bón cho chính mình để mùa sau sai quả hơn.

Nhớ những trưa trốn ngủ, cơn gió nhẹ thoảng qua làm những trái điều chín rụng lộp bộp như thôi thúc tụi con nít nhanh chân chạy ra vườn. Sau khi ăn trái chín chán chê thì bọn tôi bày trò leo cây rung cành cho trái rụng xuống, chơi trò này là chấp nhận bị người lớn la mắng, phạt đòn nhưng với tuổi thơ thì đâu bận tâm, miễn được vô tư đùa nghịch.

Hấp dẫn không kém là món hột điều nướng. Chúng tôi gom lá điều khô lại, hì hụi nhóm lửa, vài phút sau là bát ngát mùi thơm không lẫn vào đâu được. Đứa nào cũng tranh nhau đập lớp vỏ hột điều cháy đen bên ngoài để lấy phần lõi beo béo bùi ngọt, ăn rồi còn thèm. Mặt mày đứa nào cũng lem luốc, nhìn mắc cười làm sao.

Những mùa điều lần lượt đến và đi. Theo thời gian, những cây điều trong vườn trở nên già cỗi và bị đốn hạ. Khu vườn năm xưa cũng không còn, thay vào đó là những căn nhà và chủ đất mới. Ông tôi không còn… Tôi lặng lẽ rời bỏ tuổi thơ để trở thành “người lớn”, nhưng ký ức về một thuở hồn nhiên thì mãi chẳng hề phai.

Theo Tịnh Bình/ Tây Ninh Online

Link bài gốc: //baotayninh.vn/mua-dieu-tuoi-tho-a119983.html

 

Bài cùng chuyên mục