Tuổi thơ có cánh diều bay

Bọn trẻ chúng tôi thường có cái để mong chờ suốt bốn mùa xuân, hạ, thu, đông. Tết qua, chúng tôi lại háo hức đón mùa gió đến thả bay những cánh diều vút lên bầu trời xanh. Năm nào cũng vậy. Cứ như thế, mùa thả diều vừa là niềm vui, niềm mong đợi, vừa trở thành mảnh kí ức tuyệt đẹp trong lòng chúng tôi mỗi khi thấy đất trời lộng gió.

Buổi chiều loay hoay ở góc phố, tôi đã trông thấy đứa nhỏ đòi mẹ mua cho chiếc diều xinh xinh phồng gió của cô bán hàng đứng tuổi bên lề đường. Người mẹ chần chừ, còn đứa trẻ nằng nặc bảo mẹ mùa thả diều sắp đến. Người mẹ bấm bụng mua cho con chiếc diều, còn đứa trẻ được con diều vui như tết. Lòng mẹ bao giờ cũng bao dung. Còn tâm hồn trẻ thơ bao giờ cũng trong ngần như trang giấy. Tôi nhớ mình của những tháng năm xưa ấy, thích con diều đến nằm mơ thấy cả cánh diều bay. Nhưng tôi vẫn không đủ tiền mua con diều cho riêng mình. Thương mẹ dãi dầu mưa nắng nên tôi không đòi mẹ mua cho trong những lần đi chợ. Vậy là tôi tự chế diều mà chơi. Thanh tre vót thật mỏng, thật nhẹ, cột lại thành khung rồi dán giấy bóng kính vào. Tôi còn làm cả đuôi diều nữa, để khi diều bắt gió bay lên trời đuôi diều sẽ lượn lờ, trông đẹp mắt. Tỉ mẩn cả buổi trưa, cuối cùng tôi cũng làm được con diều nhỏ cho riêng mình.

Ảnh minh họa

Chiều ấy, trên cánh đồng còn trơ gốc rạ, thơm nồng mùi đất quê, mùi bùn non lẫn hương sông nước hoang dã. Tôi đứng trên đồng giật dây cho diều bay lên trời xanh. Còn gì đẹp hơn bầu trời xanh quê hương mình, nhất là trong hoàng hôn, ráng chiều lập lờ phía chân trời xa tít. Những nếp nhà lúp xúp trong xanh cây, vàng đồng, nâu đất. Những con người chân đất, đầu đội nón lá, chân lấm bùn mà cái bụng sạch trong. Tuổi thơ hồn nhiên có cánh diều bay vút lưng chừng trời, đẹp và thơ ngộ khó tả. Tôi yêu cánh diều tuổi thơ, cánh diều quê hương trong những buổi sáng trong biếc, trong những buổi chiều ngùn ngụt khói đốt đồng. Tôi yêu những cánh cò trắng bây rập rờn trên đồng, bay trong câu hát trưa hè, trong giấc mơ ngọt ngào năm cũ. Cánh diều chở những ước mơ, cánh diều chắp nối kí ức, mang bao hoài niệm xa ngái về thực tại chênh vênh, mang bao dấu yêu ngọt ngào về giữa miền nhớ thương quá vãng…

Tôi vẫn chờ mùa gió đến đưa cánh diều bay lên trời cao. Thuở xưa nhìn diều mà mơ về đô thành, mơ về giàu sang, sung túc. Còn bây giờ, tôi nhìn diều để nhớ lại thuở xa xưa. Bắt gặp cánh diều nơi phố thị ồn ào, tôi bỗng nhớ đến khắc khoải quê mình, nhớ cả bản thân mình của những năm tháng trước. Lớn lên từ quê hương rơm rạ ai mà chẳng nhớ chẳng thương cánh diều lẫn tiếng sáo diều vi vu. Trẻ quê mang vác trong tim kí ức cánh diều no gió căng phồng. Trẻ phố ít người tha thiết với cánh diều bình dị. Tôi chợt nhận ra mình thật hạnh phúc biết bao khi tuổi thơ có bóng dáng chiếc diều ngộ nghĩnh, lấy con diều làm nguồn vui lành mạnh, dịu hiền…

Bao giờ về lại cánh đồng, bao giờ về lại dòng sông quê mình, tôi sẽ lại thả cánh diều bay vút lên trời xanh, lòng thao thiết nhớ về mùa gió lộng năm cũ. Bay lên nào, những cánh diều trong biếc tuổi ấu thơ!

NguồnHoàng Khánh Duy/ Thời báo ngân hàng
Bài cùng chuyên mục