Hiu hiu gió mùa…

Sớm nay, khi những hơi gió lạnh đầu tiên ùa về lang thang trong lòng phố, cũng là khi nụ hôn mặt trời như run rẩy, xô nhau bung vỡ, loang lổ bên bậc thềm nhà.

Khoác lên mình chiếc áo choàng của mùa đông cũ nhàu, quàng thêm chiếc khăn len kín cổ ta đi lang thang trên những vỉa hè giờ vắng bóng người qua, bỗng kỷ niệm về những gương mặt lạ quen cùng nụ cười như hạt nắng mùa thu lại vô tình chạy nhảy trong tâm trí ta, khiến ta ngậm ngùi, đau đáu. Mùa đông đã về tự khi nào, có gì lạ lẫm lắm đâu mà sao lòng ta cứ mãi hoài khắc khoải?

Gió tựa như những bản tình ca Ngô Thụy Miên bất hủ vẫn thường được mở trong quán café mà người và ta đã cùng ngồi bên nhau nghe hoài không biết chán. Ta nhớ trước quán café ấy có vài cây hoa sữa đang mùa trổ bông, tỏa hương ngạt ngào.

Ảnh minh họa

Trong khi ta bị những chùm hoa trắng ngần làm cho mê hoặc thì người thường lảng tránh thứ mùi hương quái gở ấy đi. Người nói người ghét loài hoa ấy, mùi hương ấy. Bởi có loài hoa nào có “sở thích” lạ lùng như loài hoa đó đâu, chỉ tỏa hương lúc nửa đêm rồi cứ để gió vờn qua đưa hương đêm bay vào trong giấc ngủ.

Trong khi đó ta lại luôn dành cho loài hoa ấy một niềm thương cảm. Phải chăng chính bởi sự ghẻ lạnh của thời gian, của tình yêu khiến loài hoa tội nghiệp kia phải khép mình khỏi những hào quang rồi lặng lẽ tỏa hương khi bóng đêm hoàn toàn ôm trọn lấy cả những vì sao đơn độc.

Ta nhớ nụ hôn đầu tiên người trao cho ta cũng tại quán café ấy. Một bông hồng đỏ, một chiếc khăn len bắt đầu cho những nỗi nhớ dài hơn chuỗi ngày sau đó. Bất chợt ta nhớ đến những dòng tin nhắn mà đã có lần ta muốn xóa nó đi nhưng rồi ta chẳng hiểu tại sao mình không đủ mạnh mẽ để mà hành động.

Dù không biết bao lần người gọi điện và bảo hãy xóa bỏ, như xóa bỏ những hồi ức giữa người và ta để bắt đầu cho một hành trình mới. Và hơn thế nữa, nếu được thì cố gắng mà quên. Bởi đợi chờ chưa chắc sẽ bình yên, thậm chí chính đợi chờ sẽ khiến những kẻ trong cuộc phải chịu thêm những niềm đau vì mối tình đầu thường hay trắc trở.

Thế mà chính ta còn không thể tin rằng trong những giấc ngủ ta mơ thấy người về. Dù thi thoảng thôi ta thấy mình không nhớ nổi điều gì. Như những sáng ta vô tình ngang qua con phố nhỏ mà không biết mình tìm kiếm điều gì ở đó. Một nụ cười, một chiếc hôn gió, một bàn tay hay một bản tình ca Ngô Thụy Miên nhẹ nhàng?

Mà cũng thi thoảng thôi, ta cứ mải đi mà quên cả lối về, ngơ ngác thấy mình ở đâu đó, giữa vỉa hè vắng vẻ, chợt thấy có người con gái cũng quàng chiếc khăn len đứng bên vệ đường, hình như cũng tìm ai trở lại và nắm chặt bàn tay…

NguồnSong Ninh/ Thời báo ngân hàng
Bài cùng chuyên mục