Khu vườn ấu thơ

Tôi có món quà đầu tiên từ khu vườn vào một sớm tinh mơ bà dạy tôi cho gà ăn. Còn tôi đang bận nghĩ về một mùi hương nửa quen, nửa lạ cứ chốc chốc lại xộc vào mũi. Tôi nhận ra hương chuối chín nhưng không biết đến từ đâu chỉ khi có tiếng đàn chào mào gọi nhau cuối vườn...

Một đêm mất ngủ tôi thử nghĩ về khu vườn nhà mình. Tôi nghĩ giả sử có chú bé nào lẻn vào đó và hái đi những trái vải đầu tiên vừa chín, tôi sẽ để yên cho chú hái vì biết rằng nếu tôi la lên một tiếng chú sẽ không dám trở lại nữa. Thật là chán khi một khu vườn không có vị khách nào viếng thăm, nhất là vào đầu mùa quả chín. Tôi nghĩ vậy và nhìn chiếc đồng hồ. Đã ba giờ sáng. Phảng phất từ vườn là mùi hoa dẻ. Mùi thơm như hư như thực. Có thể đó là hương hoa năm ngoái trở về từ tâm trí tôi. Có thể cây hoa dẻ cạnh hàng rào bên vườn vừa trổ hoa rồi.

Tôi nhớ về khu vườn tuổi nhỏ của mình.

Ban đêm tín hiệu từ khu vườn đến được với tôi bằng mùi hương. Cây cau cuối vườn nhiều hơn tôi gần chục tuổi đầu năm ra hoa, cuối năm quả chín rụng đỏ một góc vườn. Mẹ bảo chính cây cau này cho lứa quả đầu tiên năm tôi sinh ra. Ông nội hái chùm cau về cúng tổ tiên trong ngày đặt tên cho tôi. Khi tôi bắt đầu vào cấp 2 làng kéo điện lưới về thì cau bị đốn hạ khiến tôi cứ ngẩn ngơ tiếc.

Ảnh minh họa

Hoa cau thơm nhất vào đầu mỗi buổi tối. Tôi biếng học bài, ngồi trông ra khu vườn lập lòe ánh đuốc con đom đóm đêm. Chẳng nhìn thấy cây cau, chỉ nghĩ hương hoa thơm thoang thoảng. Cạnh cây cau là gốc mít bà tôi trồng trong những ngày đầu tiên đến dựng nhà tại bản mới. Những khu vườn ở bản vùng cao thường không thể thiếu bóng cây cau, dây trầu, cây mít. Cau và mít là nhân chứng cho ngày tôi sinh ra oe oe khóc. Cau rung rung những tàu lá đón mừng chú bé, còn cây mít thì lặng nhìn bởi nghĩ rằng một sinh linh ra đời cũng chỉ là điều thật đỗi bình thường trong cuộc đời. Đó là một buổi sớm mai, tiếng khóc đầu tiên của tôi đã vọng đến mọi lùm cây ngọn cỏ. Chú giun đất biếng lười cũng chui lên bề mặt lắng nghe một âm thanh lạ.

Chập chững biết đi tôi đã tự mình đi khám phá khu vườn. Đàn gà con dẫn tôi đến lùm chuối nơi ông nội ươm hạt cây và nhìn thấy chiếc rễ đầu tiên trắng nõn chui ra từ chiếc lá mầm. Tôi đem về khoe với ông phát hiện của mình. Ông bảo rằng để yên kẻo nỏ xấu hổ không lên cây đấy. À hóa ra cái cây cũng biết xấu hổ như tôi khi nói dối hay lấy trộm hộp diêm của bà đi đốt những mảnh nương người ta vừa phát xong rồi ù té chạy.

Tôi có món quà đầu tiên từ khu vườn vào một sớm tinh mơ bà dạy tôi cho gà ăn. Còn tôi đang bận nghĩ về một mùi hương nửa quen, nửa lạ cứ chốc chốc lại xộc vào mũi. Tôi nhận ra hương chuối chín nhưng không biết đến từ đâu chỉ khi có tiếng đàn chào mào gọi nhau cuối vườn. Cả đàn mươi chú chào mào đã phát hiện ra buồng chuối chín trước tôi và đang mở tiệc. Chúng chỉ bỏ đi khi tôi men đến gần để lại những nải chuối chín vàng ươm, thơm ngát. Mẹ tôi cũng đã đến nơi với chiếc thang tre. Mẹ bảo bận việc trên nương nên không biết buồng chuối chín. Lại đe: “Con trai ăn chuối chín cây sau này không kiếm được vợ”. Nhưng với tôi, lúc này không có gì hấp dẫn hơn những trái chuối chín vàng, món quà khu vườn tặng cho riêng tôi.

Tôi lớn lên rồi đi học xa. Có thêm bạn mới tôi quên hẳn khu vườn. Ngày trở về thăm nhà tôi chợt thấy khu vườn nhà mình sao bữa nay im phăng phắc. Những hàng chuối như đang phụng phịu hờn dỗi, hàng cau dường như đang mải chuyện với những làn gió mà quên luôn sự hiện diện của tôi. Té ra lâu nay khu vườn hờn dỗi bởi tôi đã quên mất nó. Những mối quan tâm vặt vãnh đã choáng hết tâm trí tôi.

Tôi đứng tần ngần bên hàng chuối mẹ vừa trồng đợi chờ sự thứ tha bởi quãng thời gian qua mình vô tâm quá. Lúc này những tàu lá mới rung rinh nhè nhẹ khiến tôi nhẹ bẫng người. Không biết khu vườn đã bỏ qua cho tôi chưa nhỉ?

Nguồn Hữu Vi/ Thời báo ngân hàng
Bài cùng chuyên mục